kittymimi Tiếng tăm lừng lẫy
Tổng số bài gửi : 408 Points : 702 Danh vọng : 22 Ngày gia nhập 4rum : 23/11/2010 Tuổi : 34 Tên nv trong Game : kittymimi, MyKute
| Tiêu đề: Tình yêu 6/7/2011, 02:58 | |
| Hãy sát đôi đầu ! Hãy kề đôi ngực ! Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài ! Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai ! Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt ! Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng; Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng: "Gần thêm nữa ! Thế vẫn còn xa lắm !" ...Này em , lại gần anh tí nữa , cho anh cảm nhận nhịp tim em khi em ở cạnh anh...
...Có một cô gái yêu một chàng trai một cách tình cờ , và họ lun nghĩ về người kia khi cả 2 cách nhau đến hơn 200 cây số . Họ ít khi gặp nhau , và chỉ nói chuyện được vài tiếng mỗi tuần qua internet . Không phải tình iu ảo . Họ gặp nhau tình cờ trong 1 mùa hè chói chang và tình cảm nảy sinh nhanh chóng . Trong kì nghỉ đó , họ tìm ra ở nhau nhiều điểm chung và cũng không ít lần họ tranh luận về 1 vấn đề gì đó . Và họ iu nhau !!!...
...Một đêm mưa , một người từ cách xa cô hơn 200km đi vào nhà cô và tìm cô . Mọi người nhận thấy nét mặt cô thoạt hiện lên niềm vui , và rồi từ từ chuyển sang bất ngờ , và sau cùng là hoảng hốt . Uhm , chàng trai kia k phải là người cô iu , người cô iu vẫn đang cách cô rất xa . Anh chàng đang nói chuyện với cô là bạn của người iu cô . Họ nói chuyện 1 lúc , người ta thấy cô gái đi theo chàng trai kia 1 cách vội vã . Họ ra bến xe và mua 2 vé , nhưng chuyến xe cuối cùng rời khỏi vùng quê đó chỉ còn lại 1 vé , và cô gái đẩy người con trai kia lên chuyến xe đó .
Xe đã chạy , và cô gái vẫn đứng đó . "Thế là 4 ngày nữa mới có xe rời khỏi nơi này , liệu có quá muộn để đi thăm 1 người sắp đi xa ?" Cô nghĩ thế , và lê bước trên con đường . Cô không về nhà . Ánh mắt nhìn về hướng xa xa , nơi bạn trai cô đang cố thở những hơi thở cuối cùng . Ánh trăng dẫn đường cho cô tiến về phía trước , không một chút ngần ngại và sợ sệt . Mỗi bước chân cô đi , con tim cô lại bảo "thêm 1 bước nữa sẽ gần anh thêm tí nữa" . Nước mắt cô rơi , cô mún tìm một chỗ dựa và khóc 1 cách ngon lành như 1 đứa trẻ , nhưng đôi chân k dừng lại . Thật quá bất ngờ và đột ngột . Bạn trai cô đang ở bệnh viện , sau khi bị 1 tai nạn ô tô nghiêm trọng tối qua , và trong khi đang cấp cứu , người ta phát hiện ra anh bị tai nạn khi đang chạy xe từ nhà anh đến nơi cách đó 200km để gặp 1 người quan trọng . Không người thân , chỉ có một người bạn ở cùng phòng là biết anh ta muốn tìm ai , và người bạn đó đã tìm cô . "Sắp đến rồi , cố lên" .
Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm ! Ôi trời xa, vừng trán của của người yêu !
Cô vừa bước vừa nghĩ , 1 mình trong đêm tối . Mưa bắt đầu rơi và nặng hạt . Không có ai . Trên con đường dài thẳng tít và xa tắp . Ánh đèn vàng ngoại ô làm cô cảng cảm thấy lo lắng trong lòng . Bồn chồn và hoảng sợ , cô bước nhanh hơn và bắt đầu chạy . Mệt mỏi nhưng ko được phép nghỉ chân . Muộn lắm , muộn lắm rồi . Phải nhanh lên mới kịp . Bước mãi quên cả thời gian , trời đã bắt đầu sáng và mưa đã bắt đầu tạnh , nhưng con đường vẫn trống trải . Vẫn con đường thẳng tấp , nhưng không một bóng người . Cô đã quá mệt mỏi , nhưng vẫn cố lê bước . "Thêm 1 bước nữa rồi sẽ nghỉ , gần anh thêm 1 bước , 1 bước nữa , 1 bước nữa ..." . Và tổng cộng qua hàng vạn bước chân , cô đều nghĩ như thế , nhưng chưa hề dừng lại . Trái tim cô đang đập rất nhanh , và cô có thể nghe rõ tiếng nước mắt rơi trong đó...
...Ùa chạy vào bệnh viện , phòng cấp cứu và mọi người nhìn cô như 1 con ăn mày . Lếch thếch bùn đất , mồ hôi và gương mặt mệt mỏi . Uhm , cô đi gần 20 tiếng đấy . Anh vẫn nằm trên giường bệnh , bác sĩ đã bước ra cùng bộ mặt thất vọng . Cô ôm chầm lấy anh , và cười như 1 con cá vừa bị bắt lại được thả xuống nước...
...5 ngày sau đó , có 2 đám tang diễn ra tại 1 chỗ . Một chàng trai chết vì tai nạn giao thông , một cô gái chết vì kiệt sức và cứ mãi ôm chàng trai mà khóc . Tình yêu là như thế , và họ đã gần nhau , mãi mãi . Không ai biết họ cảm thấy thế nào , chỉ biết khi đưa cả 2 đi , họ chỉ thấy nụ cười trên 2 gương mặt...
...Gần anh tí nữa , cho anh nghe hơi thở em , em nhé... Có một bận, em ngồi xa anh quá, Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn. Em xích gần thêm một chút: anh hờn. Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa. Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã Đến kề anh, và mơn trớn: "Em đây !" Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay. Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.
| |
|